18 tháng 3, 2016

Hoa tím ngoài sân (Purple Flower In The Yard) - Thanh Tùng (1990?)

slow surf

Một ngày tình cờ trên đường phố tôi có bàn chân em
One day by chance on my lane there were your feet
Mặt trời thì hồng, còn trên cây khế có nhiều tiếng chim
The sun was rosy, yet on the starfruit tree many birds in gathered song
Và rồi một ngày một ngày đã qua, không ngày nào hơn
And then one day, one day passed, there was never a better day
Con đường vẫn đợi, mà đâu thấy, đâu thấy bước chân em.
The street still awaits, but does not sense, does not sense your footfall

Từ lâu lắm đã vắng em trên con đường này,
It's been a long time that you've been gone from this lane,
Cây bây giờ lá rụng, gió heo may.
The trees now, leaves fall, the cold northeast wind.
Và cơn gió còn muốn theo chân ai mỗi ngày, để lại mùa thu theo lá bay bay.
And the wind still wishes it could follow someone's feet every day, leaving behind autumn with the blowing leaves

Em đừng đi xin em đừng đi,
Dear don't go, please don't go,
Vì ai đó còn chưa nói với ai điều gì,
For there's someone who never said something to another,
Ngày ngày mặt trời hôn lên bước chân,
Day after day the sun kisses that foot fall,
Và hoa tím vẫn rơi đầy sân.
And purple blossoms still fall filling the yard.
Con đường chưa quen tên bàn chân,
The road has still not forgotten the name of those feet,
Bàn chân đã lãng quên con đường nhỏ,
Feet that have forgotten the little lane,
Ai vội đi để ai còn đứng đó tìm bàn chân ai trong tiếng lá rơi.
Who left in a hurry leaving someone still standing there to look for feet in the sound of fall leaves.

nguồn: Giọt sương trên mi mắt: 10 tình khúc Thanh Tùng (Nxb Âm Nhạc, 1990).


ca sĩ vô danh ở câu lạc bộ Về

"Hoa tím ngoài sân" là một bài ca rất tiêu biểu và xuất sắc của thời kỳ "nhạc nhẹ" ở Việt Nam.

Với một họa sĩ có tài xem tranh nào cũng biết đây là tác phẩm của họa sĩ ấy.  Không thể lầm lẫn với họa sĩ nào khác.  Nghe giai điệu này biết ngay là bài ca của Thanh Tùng.

Tình yêu đến trong "một ngày tình cờ."  Có em hiện diện, vậy ngày đó hơn ngày nào khác trong đời.  Cả đường đi mừng khi em đến và đợi mãi mong bước chân em về.  "Con đường chưa quen tên bàn chân" nhưng "bàn chân đã lãng quên con đường nhỏ."

Người em này đi qua đời của người kể và con đường ấy.  Có niềm an ủi là mặt trời hôn dấu chân ấy và cánh hoa tím trên sân.

Đây là bài thứ nghìn của blog Tây Bụi.

Không có nhận xét nào: