8 tháng 3, 2014

Bẽn lẽn... (Modest...) - Hàn Mặc Nữ (1936)

Thơ mới
Bẽn lẽn...
tặng Baudelaire

Trăng nằm sóng soải trên cành liễu
Đợi gió đông về để lả lơi...
Hoa lá ngây tình không muốn động
Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi!

The moon lies full length upon the willow fronds
Awaits winter's tender advances
Dizzy, amorous leaves and leaves with no wish to stir
My heart thrills, sister Moon!

Trong khóm vi-lao rào rạt mãi:
Tiếng lòng ai nói? Sao im đi?
Ô kìa! bóng nguyệt trần truồng tắm
Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe...

Tufts of reed grass persistently surging, overflowing:
Whose heart spoke?  Why silence now?
Over there! the moon's shadow bathes stark naked
Revealing a golden frame beneath cleavage's depth...

Vô tình để gió hôn lên má
Bẽn lẽn làm sao lúc nửa đêm!...
Em sợ lang quân em biết được
Nghi ngờ tới cái tiết trinh em...

Inadvertently letting the wind plant a kiss on my cheeks
How can I remain modest in the middle of the night!...
I fear my consort will know
And doubt my virtue...

nguồn: Ngày Nay 24 (6 september 1936), tr. 10.


Lúc in trên trang tạp chí Ngày Nay thì tên Hàn Mặc Tử bị đăng nhầm.  Như họ tưởng bài thơ này tỏ ra khái niệm của nữ giới.

Tại sao em hồi hộp? Vì đang thấy động đực? Tôi nghĩ rằng bài thơ mô tả một cô gái trẻ đang mơ một giấc mơ tình dục.  Không chỉ cái "bóng nguyệt trần truồng" (thân thể nữ màu trắng cởi truồng) mà cũng có cái khóm vi lao (là gò mu đầy lông?).  Cái "khuôn vàng dưới đáy khe" chắc là chỗ âm đạo, là nguồn của niềm rào rạt ấy.  Có đến nổi thủ dâm không?

Trong tiểu sử Baudelaire của Joanna Richardson (St. Martin's Press, 1996, tr. 51) trích ý của Charles Du Bos khi nhận xét rằng "the supreme delight for Baudelaire lay in the contemplation of a woman's body" [niềm khái cảm quan trọng nhất cho Baudelaire nằm trong việc nhìn ngắm thân thể một người phụ nữ] ... "this contemplative desire which needs only the presence, and only really possesses because it does not possess" [niềm khái cảm nhìn nhắm này mà chỉ cần đến sự hiện diện, mà chỉ thực sự chiếm hữu vì không chiếm hữu].

Không biết Hàn Mặc Tử có mối quan hệ tương tự với niềm khái cảm mà cần đến sự hiện diện như vậy không?  Thi sĩ này tưởng tượng đến những cảm giác riêng tư nhất của một cô gái xuân thì mà mới trưởng thành.  Những khái cảm thiên nhiên cá nhân vừa khó tả, vừa khó nhận nữa.  Cái đó là nguồn của sự "bẽn lẽn."  Người em này có những cảm giác tự nhiên mà chưa hiểu được.  Lúc gió hôn má có phải lúc em ấy lên cực khoái?  Em ngây thơ ấy chưa hiểu đến cảm giác này.  Có lẽ nhớ "lang quân em" quá vậy có những cảm giác khó nén lại - và chắc không muốn nén lại.  Nhưng sức lực mạnh liệt của những cảm giác làm em ấy sợ đến người ấy "nghi ngờ tới cái tiết trinh em."

Không có nhận xét nào: