19 tháng 11, 2012

Tháng sáu trời mưa (June Rains) - Nguyên Sa (1957?)

Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
Junes rains, rains without end
Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa
If there was no rain I'd still pray for it
Anh lạy trời mưa phong toả đường về
I'd pray that rain would bar the way home
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận
And night, please be without end

Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại
Your eyes, I beseech them not to worry so
Mười ngón tay đừng tà áo mân mê
Ten fingers, don't fondle the tunic's fringe
Đừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya
Don't ask me: isn't it late?
Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng...
Why fear the late hour, why blush at the new day?

Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến
Rest your tresses on my shoulder, bring the vessel to dock
Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa
Let's look at each other for warmth in this rain
Hãy gửi cho nhau từng hơi thở muà thu
Let's send each other each autumn's breath
Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ
With the north wind cold, and light sunshine gold

Và hãy nói năng những lời vô nghĩa
And chat meaningless words
Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai
Smile with your eyes, slumber on my shoulder
Hãy để môi rót rượu vào môi
Let lips pour wine to lips
Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn
Clasp hands with tormented fingers

Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt
If winds grow cold, hold my hands tight
Đêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan
If night grows late, be good and sleep
Hãy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn
Make life change through conjugal nights
Nếu em sợ thời gian dài vô tận
If you fear time will be endlessly long

Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống
June rains, can you hear it fall
Trời không mưa em có lạy trời mưa?
If it wasn't raining, would you pray for it?
Anh vẫn xin mưa phong toả đường về
I still implore the rain to block the road back
Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm
I still entreat the rain, though the clouds may be gloomy

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Your flesh is white, I've no need for light
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
Your tresses soft, I've no need of spring
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
In life there will be no more beauties
Vì anh gọi tên em là nhan sắc
Because I call you by name, beauty itself

Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
I'll caress your tresses till long night's slumber is whole
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi
I'll raise your hands so the jewel comes to your lips
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
I'll whisper like a breeze wafting across your shoulders
Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu
I'll remember all my life the rains of June


Tóm tắt lại cho ngắn gọn: Hai người được một đêm đẹp với nhau vì trời không đẹp.  Riêng đêm này họ được một không gian, một thời gian chung.  Quý vô cùng.

Phong tỏa là một chữ rất quan trọng có nghĩa "bao vây để cô lập, cắt đứt mọi liên hệ, liên lạc với bên ngoài (Từ điển tiếng Việt [Nxb Đà Nẵng, 2007]).  A place the world can't reach.  Nhưng tại sao bị phong tỏa, tại sao không được về.  Còn ai không được về?

Trong thơ này chỉ có hay người anh và em.  Người đọc không được biết hai người này đang ở đâu?  Ở căn phòng của một người?  Ở một phòng khách sạn?  Ở nhà chứa?

Có lẽ người "anh" này là người không được về.  Có lẽ anh ấy là lính nghỉ phép.  Trời mưa nhiều quá là cớ để không về đúng giờ?  Hay người em ấy bí mật đến một nơi hẹn hò để gặp một người mà không được phép gặp.  Không biết anh hay em có vợ hay chồng chưa?

Trong bài thơ này tôi nghĩ rằng "bấn loạn" là từ mạnh nhất.  Bấn loạn vì lý do nào.  Vì xấu hổ, vì thẹn thùng? Hay vì xúc động quá?  Hay vì biết đây là lần cuối hai người được gặp nhau?  Bấn loạn có ý nghĩa là "bị rối loạn, không tự chủ được, không biết xử trí thế nào."  Nghĩa là người anh kể chuyện cảm thấy rằng từng giây phút này thiêng liêng lắm.

Người đọc thì chỉ biết đến cảm nghĩ của người đàn ông trong bài thơ này.  Tất nhiên người đàn ông có cảm tưởng về cô ấy, biết cô ấy đang "lo ngại," có những cử chỉ băn khoăn (Mười ngón tay ... tà áo mân mê). Anh ấy có cảm giác rất mạnh mẻ mà cũng phải gọi là thèm khát.  Nhưng thèm khát có phải xấu đâu.  Và anh ấy cũng được gợi cảm khi nói đến "da trắng" và "tóc mềm" của em ấy.  Nhưng trong bài thơ này chưa có lý do nào để tưởng rằng người cho cuộc tình này đến cùng.  Em ấy "cười bằng mắt, ngủ bằng vai" là đủ rồi.

Không có nhận xét nào: