10 tháng 10, 2010

Phố nghèo - (Poor Streets) Trần Tiến

Phố nghèo xưa, mái ngói nghèo xưa ngoài ga cũ tiếng còi xa buồn
Poor streets of long ago, poor tile roofs of long ago, outside the old station the sad, distant train whistle
Phố mờ sương, mái ngói mờ sương thiếu phụ buồn thương đi trong sương như nhân ảnh mờ
Foggy streets, foggy tile roofs, a sad young lass going in the fog like a human image obscured

Phố buồn nâu, mái ngói buồn nâu cà phê đắng rơi từng giọt nâu buồn
Sad, brown streets, sad brown tile roofs, bitter coffee--each sad, brown drop
Phố của tôi, thơ ấu đời tôi chiếc lá bàng rơi trong đêm mưa những ảo ảnh xưa
My streets, the youth of my life, the terminalia leaves falling, rainy nights, illusions of long ago

Ở nơi ấy tôi còn nhớ mối tình xưa người thiếu nữ đã gặp tôi ngượng ngùng
At this place I can still remember a love with a young lass flustered at meeting me
Khăn quàng cũ cuối mùa thu mẹ đưa em qua phủ Tây Hồ
An old scarf at autumn's end, your mother led you past the West Lake Palace
Ở nơi ấy tôi còn nhớ mẹ của tôi bao đêm trắng nhìn về phía chân trời
At this place I can still remember my mother so many moonlit nights eyeing the horizon
Mẹ cầu kinh Ðức Phật Quan Âm phù hộ cho con phiêu bạt trở về
She said prayers to Buddha, Quan Yin to aid in her vagabond children's return

Phố nghèo xưa, mái ngói nghèo xưa ngoài ga cũ tiếng còi xa buồn
Poor streets of long ago, poor tile roofs of long ago, outside the old station the sad, distant train whistle
Phố mờ sương, mái ngói mờ sương thiếu phụ buồn thương đi trong sương như nhân ảnh mờ
Foggy streets, foggy tile roofs, a sad young lass going in the fog like a human image obscured

Ở nơi ấy tôi còn nhớ bạn bè xưa dòng máu sĩ bao người đi không về
At this place I can still remember friends long ago, the blood of so many who left never to return
Tháp Rùa ơi có nhớ bạn tôi hồn tha phương vẫn quanh quẩn phố phường
Oh Tortoise Tower, do you remember my friends, distant spirits still prowl the streets

Ở nơi ấy Hà Nội nhớ thương mờ xa là câu hát là bài ca nghẹn ngào
At this place, Hanoi, longed for, dim, the lyrics of a song choked up with emotion
Nói gì đâu có nói được đâu mà sao khoe tóc ngả hai màu
What can be said, what could you say, but why show off hair that hangs down in two colors

Phố nghèo ơi năm tháng đời tôi, ngày ấy ...
Oh poor streets, the months and years of my life, those days...




Chúc thọ cụ Hà Nội tuổi 1000. Dù chắc thủ đô đang vui nhộn hôm nay, Hà Nội của tôi vẫn là thành phố buồn thơ mộng...

Không có nhận xét nào: